GIỚI THIỆU TẬP THƠ " NGƯỜI GIEO HẠT" CỦA THẦY NGUYỄN HÀO QUANG - Giáo viên môn Ngữ văn
Bén duyên, rồi mấy mươi năm gắn bó với nghề dạy học, Thầy Nguyễn Hào Quang giáo viên môn Ngữ văn trường THPT Xuân Lộc đã chắt chiu cho mình biết bao cảm xúc, trải qua bao thăng trầm của cuộc sống và những buồn vui của sự nghiệp trồng người. Nguồn cảm hứng ấy, Thầy đã nâng niu, trân trọng và gửi gắm tới bạn đọc và những thế hệ học trò thân yêu của mình qua tập thơ "Người gieo hạt", Nhà xuất bản Hội nhà văn - Năm 2018. Nhân dịp kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, Thầy chọn một số bài thơ mình yêu thích nhất để gửi đến bạn bè, đồng nghiệp và các thệ hệ học sinh thân yêu...
NGƯỜI GIEO HẠT
Có khi nào trên dòng sông kí ức
Giữa đôi bờ rạo rực, phút bình yên
Em có nhớ về tôi - Người gieo hạt
Vẫn một niềm thao thức chẳng hề quên.
Không. Em ạ. Cuộc đời là vẫn thế
Thật giản đơn, mà chẳng giản đơn đâu
Bóng mây thoáng qua vầng ô cửa nhỏ
Ngọt bùi nào mà chẳng có niềm đau.
Cây sẽ lớn, và trái rồi sẽ chín
Trái chín rồi, giống để lại mùa sau
Dòng sông chảy, thác ghềnh kia vẫn chảy
Với cây đời hóa thân mãi trong nhau.
***************************************************
CHIỀU VỀ
Chiều về nhè nhẹ lưng chừng núi
Bóng núi nghiêng nghiêng mảnh tóc thề
Chùm hoa e ấp em vừa hái
Ấm lạnh hương chiều buổi sơn khê.
Sơn khê mây tím nương đầu dốc
Tựa gốc me chua với bạn ngồi
Em lặng nhìn anh hoài, chẳng nói
Thẹn thùng bông sứ cắn trên môi.
Môi em đỏ thắm trên nền biếc
Sắc đỏ mặt trời cũng thế thôi!
Bồi hồi anh tới ngồi bên cạnh
Vội vã. Kìa em đứng dậy rồi.
Đứng lên đi hái bông hoa núi
Vẩn vơ trong mỗi đóa yêu kiều
Ve vuốt chùm hoa còn e ấp
Gió gọi mùi hương, bóng ngã chiều.
Chiều về chầm chậm lưng chừng núi
Bóng núi nghiêng nghiêng mảnh tóc thề
Chùm hoa e ấp em vừa hái
Gói lại hương chiều buổi sơn khê.
(NGƯỜI GIEO HẠT - Thơ QUANG NGUYÊN *)
* QUANG NGUYÊN: Bút danh.
Ngọt bùi nào mà chẳng có niềm đau.
Cây sẽ lớn, và trái rồi sẽ chín
Trái chín rồi, giống để lại mùa sau
Dòng sông chảy, thác ghềnh kia vẫn chảy
Với cây đời hóa thân mãi trong nhau.
***************************************************
CHIỀU VỀ
Chiều về nhè nhẹ lưng chừng núi
Bóng núi nghiêng nghiêng mảnh tóc thề
Chùm hoa e ấp em vừa hái
Ấm lạnh hương chiều buổi sơn khê.
Sơn khê mây tím nương đầu dốc
Tựa gốc me chua với bạn ngồi
Em lặng nhìn anh hoài, chẳng nói
Thẹn thùng bông sứ cắn trên môi.
Môi em đỏ thắm trên nền biếc
Sắc đỏ mặt trời cũng thế thôi!
Bồi hồi anh tới ngồi bên cạnh
Vội vã. Kìa em đứng dậy rồi.
Đứng lên đi hái bông hoa núi
Vẩn vơ trong mỗi đóa yêu kiều
Ve vuốt chùm hoa còn e ấp
Gió gọi mùi hương, bóng ngã chiều.
Chiều về chầm chậm lưng chừng núi
Bóng núi nghiêng nghiêng mảnh tóc thề
Chùm hoa e ấp em vừa hái
Gói lại hương chiều buổi sơn khê.
(NGƯỜI GIEO HẠT - Thơ QUANG NGUYÊN *)
* QUANG NGUYÊN: Bút danh.
Tác giả: Nguyễn Thị Thúy
Nguồn tin: (Trích Người gieo hạt - Thơ Quang Nguyên. Nhà xuất bản Hội nhà văn, Năm 2018)
Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://thptxuanloc.edu.vn là vi phạm bản quyền
Ý kiến bạn đọc